Viết về những kỷ niệm sâu sắc nhất về thầy cô, mái trường mến yêu

Bài làm

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, ta còn không dám chớp mắt vì sợ trong tích tắc thôi, mười hai năm học sẽ trôi qua như gió bay. Và cũng có lẽ vì đây là khoảng thời gian đẹp nhất nên khi ta nhận ra mình phải chuẩn bị kết thúc thời cắp sách tới trường ai cũng đều ngậm ngùi không nỡ. Hồi còn nhỏ cứ nghĩ chỉ có bố mẹ yêu thương ta hết mực, nhưng rồi đi học mới thấy còn có những người cha người mẹ cùng chăm sóc ba mươi chín đứa con, dẫu những đứa con ấy có nổi loạn, ẩm ương thì người cha người mẹ ấy vẫn dốc hết tình yêu thương và kiến thức dạy các con nên người. Có lẽ ấn tượng trong tôi rõ nét và sâu đậm nhất quãng thời học sinh là cô Phùng Thị Mùi – giáo viện chủ nhiệm, là người thắp sáng lại ngọn lửa trong tôi.

Trượt trường cấp ba mong ước, tôi vào trường mới với tâm trạng không mấy hoan hỉ, thậm chí tinh thần học hành cũng sụt giảm hẳn đi, điều đầu tiên tôi nhận thấy là mình đang kém cỏi so với các bạn trường khác rất nhiều. Và có lẽ vì trùng với tâm trạng chán nản của tôi mà cả lớp đều bao trùm bằng không khí ảm đạm. Dẫu tưởng hòa nhập với tình trạng này sẽ mất một thời gian nhưng cô lại chiếm tình cảm của bọn tôi dễ dàng chỉ trong hai ngày tiếp xúc. Tôi vẫn nhớ vẻ mặt của cô khi nhận đám học trò chúng tôi. Cô cười dịu hiền, như đang cố an ủi sự thất vọng trên mỗi gương mặt nhỏ. Và dù vừa mới nhận chúng tôi thôi, ánh nhìn của cô đã  như đang nhìn những đứa con ruột của mình vậy, vô cùng ấm áp và an toàn. Là giáo viên dạy Văn, nên hơn ai hết cô hiểu tâm trạng của bọn tôi lúc này, có lẽ vì thế mà cô luôn nhẫn nại với chúng tôi, giúp chúng tôi dần đều khắc phục mặc cảm tự ti và dần khẳng định trong đầu những đứa con của mình rằng: “Những ngày ấy đã qua rồi, bây giờ cô là cô của các con!” Vì vậy thật xứng đáng khi chúng tôi luôn gọi cô bằng một từ “Bầm” thân thương, là người mẹ thứ hai của chúng tôi. Bắt đầu từ đây, xin cho phép tôi dùng từ “bầm” để nói về cô.

Xem thêm:  Nghị luận văn học: Về bài thơ hay nhất của Pushkin

Bầm khá nghịch ngợm. Dùng từ này để miêu tả một người phụ nữ ở độ tuổi U40 thì có vẻ không hợp lí cho lắm, nhưng lại rất hợp với bầm. Có lẽ đây chính là một trong những yếu tố đầu tiên khiến chúng tôi nhanh chóng bị cuốn theo bởi người phụ nữ này. Hoạt động nào của trường cũng không được thiếu bầm, từ ca hát đến nhảy múa, trải nghiệm hay trò chơi đều thấy có bóng dáng của bầm dù thực hiện thì cũng chẳng phải thuần thục lắm đâu. Nhưng bầm luôn nói với chúng tôi rằng “Không biết thì mới phải thử, phải làm thì mới biết được, biết được mới làm tốt được”, luôn luôn lấy mình làm gương chính là những cách dạy chuyên nghiệp nhất của bầm. Bầm nghiêm khắc. Một con người mà lại có cả hai tính cách đối ngược nhau như vậy, bạn sẽ nghĩ thật khó hiểu. Nhưng chính tính cách dung hòa như thế này lại chiếm được tình cảm của bọn tôi. Có lúc bầm sẽ tươi cười ra chụp ảnh với học sinh và nói chuyện phiếm như những đứa bạn bình thường, lúc sẽ hóa thân vào “bà la sát” khiến cả lớp khiếp sợ, lúc sẽ bày ra một đống hình phạt khiến chúng bạn mắc lỗi cả đời “khắc cốt ghi tâm” và lúc lại hứng lên “bao” cả lớp một buổi ăn chè. Nhưng có lẽ thể hiện rõ nhất ở bầm là tình thương vô bờ dành cho chúng tôi. “Đứa nào nhịn ăn sáng thì cứ liệu hồn” là câu nói muôn thưở của bầm mỗi buổi sáng đến lớp. Các cô giáo khác đầu giờ lên lớp là để kiểm tra và giữ trật tự của lớp, còn bầm tôi lại đi dò xem có đứa nào không ăn sáng không. Vì với bầm, sức khỏe của bọn tôi là quan trọng nhất, bầm chỉ cần thấy bọn tôi khỏe mạnh là vui vẻ ngày hôm ấy rồi. Và có lẽ vì với trái tim của người mẹ, không nỡ nhìn các con xót, nên dù các hình phạt có nặng nề bầm cũng ít khi bắt hoàn thành cho đủ mà thường dừng lại nửa chừng, có khi còn âm thầm bù đắp lại sau đấy để học sinh không phải buồn.

Bầm luôn là cây thông tin, nguồn động viên hữu ích nhất của chúng tôi. Những khi gặp phải khó khăn trong cuộc sống, gia đình có hoàn cảnh khó khăn bầm luôn hỏi han, giúp đỡ và tạo điều kiện với chúng tôi nhiều nhất có thể. Bầm lo cho chúng tôi những con chim đang dần trưởng thành và sải cánh bay ra xã hội, sợ chúng tôi ngược gió mà chao đảo nên luôn dành những kinh nghiệm chắc nhất để truyền tải cho chúng tôi. Lúc nào cũng động viên chúng tôi không được từ bỏ bất cứ chuyện gì trong cuộc sống, lúc nào cũng dặn dò chúng tôi phải luôn là người biết rung cảm, biết yêu thương trân trọng cuộc đời và những người xung quanh, biết tự đặt ra mục tiêu của bản thân trở thành người hữu ích cho xã hội.

Có những lúc tôi thấy bầm hơi tha thẩn, ánh mắt nhìn chúng học trò non nớt mà thiết tha, chất chứa bao nỗi niềm. Có lẽ là vì là năm cuối cấp rồi, nên chúng tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trước mắt, chúng tôi vẫn còn quá ngây dại để chuẩn bị bước ra cuộc sống đầy bão tố, cho nên bầm không yên tâm. Và cũng có thể khoảng thời gian bọn tôi bên bầm chẳng còn được bao nhiêu nữa, ba năm cấp ba mà giống như ba ngày, hôm qua hôm kia đã qua rồi, chỉ còn lại có hôm nay. Chắc vậy nên bầm luôn muốn thu trọn mọi khoảnh khắc bên lứa học trò thân yêu, để dẫu sau này bọn tôi có đi xa thì cũng còn kỉ niệm ở lại bên bầm.

Xem thêm:  Nghị luận xã hội về câu nói: Hiền tài là nguyên khí của quốc gia - Văn mẫu lớp 12

Bầm không chỉ là người chèo lái con thuyền, bầm còn thắp lại ngọn lửa hy vọng và quyết tâm của ba mươi chín con người. Bầm luôn làm sao để cho các con không phải chịu thiệt, không phải tự ti với các bạn khác. Các cô giáo khác trong trường ai cũng nói chúng tôi may mắn khi được bầm chủ nhiệm. Có lẽ thực sự là chúng tôi may mắn thật. Bởi nếu thiếu bầm, không biết ba năm cấp ba này có ngập tràn màu sắc như vậy hay không. Bầm như là viên ngọc báu của cả lớp vậy, thiếu viên ngọc ấy thì cả lớp sẽ chẳng chiếu sáng được.

Rồi chẳng mấy chốc nữa thôi, chúng tôi rồi sẽ rời đi, bầm lại sẽ đón tiếp một lứa học sinh mới, có thể sẽ ngoan hơn tụi tôi, sẽ không làm bầm bận tâm nhiều như tụi tôi, nhưng tôi tin chắc rằng dù sau này ở đâu, chúng tôi cũng không bao giờ quên rằng góp trong thời thanh xuân của chúng tôi, đẹp là khi có Bầm.

Topics #bạn thân #bố mẹ #buổi sáng #cô giáo #con người #cuộc sống #gia đình #học sinh #kỉ niệm #kỷ niệm sâu sắc #mắc lỗi #mái trường #người mẹ #sách #thầy cô #thời gian #tình yêu #tình yêu thương