Tôi chẳng màng trả lời, đùng đùng bỏ về phòng. Sau một hồi nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ thái độ của mình khi nãy, tôi nhận ra mình đã quá vô lễ với mẹ và giờ đây tôi luôn ân hận, day dứt trong lòng mãi…    

Sáng hôm ấy, lúc dọn dẹp phòng, mẹ tôi đã lỡ tay làm vỡ bể cá mà tôi rất quý. Đó là món quà sinh nhật ba tặng năm tôi lên mười. Biết chuyện, tôi ấm ức lắm! Mặc dù mẹ bao lời xin lỗi và hứa sẽ tặng bể cá mới nhưng tôi vẫn giận. Cả căn nhà im ắng hẳn đi. Tối đến, mẹ hỏi tôi:    

 –  Con muốn cái bể cá như thế nào? Vì hờn giận tức thời, tôi chẳng màng trả lời, đùng đùng bỏ về phòng.

Sau một hồi nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ thái độ của mình khi nãy, tôi nhận ra mình đã quá vô lễ với mẹ. Tại sao tôi lại hành xử như vậy chứ? Tôi là con mẹ cơ mà! Dù có thế nào tôi cũng đâu thể bất hiếu với đấng sinh thành…tôi hé nhìn ra cửa, thấy mẹ vẫn ngồi đấy. Dáng mẹ nhỏ nhắn, hao gầy với mái tóc pha sương. Đôi gò má ốp vào. Nét mặt lặng buồn và khóe mắt mẹ đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Mẹ khóc ư? Khóc bởi tôi chăng? Mẹ tôi chưa một lần la mắng hay đánh tôi. Không phải vì tôi là đứa con quá hoàn hảo, không phạm sai lầm gì mà là mẹ quá hiền từ, nhân hậu, không muốn tổn thương con. Thế nhưng tôi lại làm tổn thương mẹ, làm mẹ khóc. Nước mắt của mẹ như con dao cứa sâu vào tim tôi những đường đau đớn, xót xa. Khiến tôi phải ân hận, hối lỗi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, bật khóc: 

Xem thêm:  Mở đầu bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, Hàn Mặc Tử viết: “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”. Đây là lời của ai? Có người cho rằng câu hỏi đó đã được nhà thơ trả lời bằng 11 câu thơ tiếp theo của tác phẩm. Ý kiến anh (chị) như thế nào? Hãy phân tích bài thơ để làm sá

– Con xin lỗi, con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa. Mẹ đừng khóc nhé!

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói:

  – Ừ! Mẹ cũng xin lỗi.

Sau đó, mẹ và tôi cùng vào bếp để chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Từ trong bếp vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, mang hơi ấm xóa tan cái không khí lạnh lẽo, đau buồn…Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình bất hiếu quá. Lỗi lầm ấy tối sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Ông bà ta ngày xưa thường dạy: Cá không ăn muối cá ươn Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

Bài học của đạo làm con ấy sẽ mãi khắc ghi trong tim tôi và trong lòng mỗi con người. Bạn thấy đấy, làm con ai cũng có lần mắc lỗi với cha mẹ nhưng nếu biết hối hận, sửa sai thì những đứa con đó vẫn là con ngoan, vẫn được cha mẹ yêu thương, vẫn giữ đúng đạo làm con. Thêm nữa, chúng ta phải kính trọng cha mẹ, vâng lời cha mẹ bởi điều dễ hiểu cha mẹ là người sinh thành ra chúng ta, không có họ nhất định sẽ không có ta.    

Tôi cảm thấy thật xấu hổ với lỗi lầm đã gây ra. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi càng thêm yêu thương và kính trọng mẹ. Tôi mong mọi người hãy lấy đấy làm bài học cho mình. Bài học của đạo hiếu. Và ngay lúc này, trong tôi lại vang lên những dòng thơ tha thiết:

Xem thêm:  Tả bà nội yêu quý của em - Văn mẫu lớp 2

…Hãy quên đi những lo âu mẹ nhé

 Đừng buồn phiền quá thể vì con.

 

Topics #con người #mắc lỗi #sinh nhật #xin lỗi