Bài làm 1

Suốt mấy năm học tập tại trường, em đã có rất nhiều những kỉ niệm đẹp với thầy cô, bè bạn. Nhưng trong đó, em không bao giờ quên được cái kỉ niệm vào mùa thu năm ấy. 

Mùa thu đó, em đã có những kỉ niệm khó quên với cô giáo dạy nhạc. Cô quý em từ hồi bắt đầu những năm học đầu tiên bởi sự mạnh dạn và tự tin của em. Năm đó, biết tin em được vinh dự đại diện cho nhà trường tham gia cuộc thi tiếng hát măng non toàn tỉnh, em vừa mừng vừa lo. Cô đã chúc mừng em và bắt đầu lên lịch tập luyện. Cô bắt tay vào chọn bài hát, dàn dựng cho tiết mục. Rồi cô hướng dẫn em xử lý những âm sắc khó của bài hát. Hơn ai hết, cô mong muốn em giành được giải cao trong kì thi này. Hàng ngày, cô đón em đến nhà cô tập luyện vì nhà cô có đàn. Nhiều hôm hai cô trò tập luyện hăng say đến quên cả thời gian, em lại ngủ lại nhà cô. Cô thương em lắm, vì cô còn trẻ lại chưa có con nên cô coi em như con ruột của mình. Thấm thoắt đã gần đến ngày thi. Thời gian này, cô không tập luyện nhiều cho em nữa mà trái lại tạo không khí thoải mái nhất cho em. Cô đưa em đi chơi công viên, vườn thú, khu mua sắm, ăn uống… Cô đã chuẩn bị sẵn trang phục biểu diễn cho em nữa. Ngày thi, cô đến nhà đón em, chuẩn bị các thứ cần thiết để em lên sân khấu. Bước từng bước từ cánh gà đi ra, nhìn xuống khán đài. Ôi sao mà đông người đến thế! Em đã hơi run, nhưng nhìn thấy cô vẫy tay ra hiệu, chúc thành công, em đã lấy lại được bình tĩnh. Cúi chào mọi người, em bắt đầu cất lên những tiếng hát của mình mà không hề run một chút nào. Tất cả là nhờ có cô. Kết quả hôm đó, em giành giải nhất về cho nhà trường. Cô và em như vỡ òa sung sướng khi nhận giải. Đến nay, cô đã chuyển công tác sang trường mới nhưng em sẽ mãi không bao giờ quên tình yêu mà cô dành cho em. 

Xem thêm:  Tả cảnh mùa hè - Văn mẫu lớp 7

Em yêu cô!

van ke lai ky niem voi thay co giao - Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô

Bài làm 2

Những ngày tháng cắp sách đến trường, những kỉ niệm thời áo trắng luôn là hành trang đẹp đẽ để chúng ta bước vào đời. Những kỉ niệm với thầy cô giáo quả thực không nhiều nhưng nó đủ để ghim sâu vào trái tim mỗi người, và em cũng như vậy. 

Nhớ hôm đó trời mưa to, em đang loay hoay với chiếc ô của mình. Không hiểu tại sao nó lại bị kẹt, mãi mà em vẫn chưa mở được ra. Chợt, một bàn tay nhẹ nhàng mở giúp em. Chiếc ô bật mở, em vui mừng ngước lên thì nhận ra, đó là cô giáo dạy môn sử của trường em. Nhà em khá gần trường nên em đi bộ về nhà. Cô cũng vậy. Nhưng hôm nay, cô lại không mang ô che mưa. Em đã đề nghị cô cùng về với em, vì mưa còn lớn lắm, chưa thể tạnh ngay, mà trời cũng đã chuẩn bị tối rồi. Cô đồng ý. Hai cô trò về. Nhưng vì em còn nhỏ, cô lại cao nên không biết làm sao để cả hai người cùng không bị ướt. Cuối cùng cô nghĩ ra một cách. Nhẹ nhàng cõng em lên lưng, cô đi tiếp về nhà. Em cũng ngạc nhiên lắm. Ban đầu còn ngại, lại sợ cô đau lưng nên em đòi xuống. Cô không cho, còn nạt em mà không nghe lời mai cô phạt đứng góc lớp. Thấy vậy em sợ lắm. Ôm chặt lấy cô không dám buông. Cô ấm áp lắm. Cái ấm áp của cô làm cho cái lạnh mà mưa đem xuống xua tan hết. Trên lưng cô, em ngủ thiếp đi từ lúc nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, em đã thấy mình nằm trong phòng. Chạy xuống thấy mẹ đang nấu ăn. Mẹ thấy em cười hiền, và nói: "hôm qua cô đưa con về đấy". Lúc đó em mới hiểu ra, em đã ngủ trên lưng cô từ hôm qua rồi. Đến giờ nghĩ lại, em vẫn nhớ cái cảm giác cô cõng em trên lưng hôm ấy. 

Xem thêm:  Tả cây bàng ở trong sân trường em

Đó là một kỉ niệm đáng nhớ thật nhẹ nhàng. Đến bây giờ, em vẫn nhớ như in buổi chiều muộn ngày hôm ấy. Và, lúc này em nhớ cô giáo biết bao!

Kim Oanh

Topics #bạn #hoa #học tập #kỉ niệm #mẹ #Mộ #mưa #thầy cô #thời gian #trường em #tự tin #văn miêu tả #vườn